Kể từ khi tôi được sinh ra lần thứ hai bởi sự tỉnh thức, tôi không còn thở một cách bình thường.
Mỗi hơi thở đều mang vẻ đẹp đi vào không khí nơi tôi sống, như dòng sông chảy mãi chảy mãi, tôi nhìn mà tận hưởng, như làn gió, tôi nhắm mắt cảm nhận.
Từng hơi thở đang làm sạch con tim và khối óc, sự thông suốt này càng ngày càng khiến tôi nhìn rõ sự thật về thế giới, không bị cảm xúc che mờ; sự thông suốt này ngày càng khiến tôi có thể bao dung với mọi sự thật về thế giới, không bị sự phán xét đúng hoặc sai che mờ.
Tôi trở nên cân bằng, tôi cũng không thêm vào hay bớt đi của thế giới điều gì.
Hãy để thế giới “là chính thế giới”.
Tôi chỉ xin thả một chút “vẻ đẹp của hơi thở” vào thinh không.
Kể từ khi tôi được sinh ra lần thứ hai bởi sự tỉnh thức, tôi không còn khen ngợi người khác một cách bình thường.
Đó là lời khen rất đơn giản chân thành nhưng rất sâu sắc, đi từ tâm can tôi đến tâm can người.
Bởi vì từng câu từng chữ đang mài bén giá trị bên trong chúng ta và kết nối với phẩm chất đặc biệt của vũ trụ bên trong chúng ta.
Tôi nhìn thấy bức tranh tuyệt đẹp ẩn sâu trong con người, nó tràn ngập phong cảnh hữu tình của núi non, sông suối, rừng cây, đất đá, muôn thú…
Tôi chỉ xin thả một chút “vẻ đẹp của lời khen” vào thinh không.
Kể từ khi tôi được sinh ra lần thứ hai bởi sự tỉnh thức, tôi không còn giao thiệp với ‘’người khác’’ một cách bình thường.
Những gì con người tôi có từ nhiều kiếp quá khứ tới hiện tại đang nói chuyện với bạn, bức tranh mà tôi thu lượm được của thế giới văn hóa, gia đình, nhà trường, bạn bè, đồng nghiệp… đang nói chuyện với bạn.
Tôi đã trân trọng bạn như chính bạn là, bất kể bạn là ai, bất kể sự giàu nghèo, bất kể danh vọng địa vị, bất kể giống nòi, giới tính, hình hài thế nào; bất kể bạn đã sống hay ngủ ở Trái Đất từ bao đời.
Chỉ cần bạn hiện hữu trong sự có mặt của tôi thì bạn sẽ được biến thành “Vàng ròng” – loại vàng mà dành riêng cho duy nhất một mình bạn, không phải ai khác ngoài bạn.
Tôi chỉ xin thả một chút “vẻ đẹp của sự trân quý” vào thinh không.
Kể từ khi tôi được sinh ra lần thứ hai bởi sự tỉnh thức, tôi đã không còn là chính cái tôi ngạo nghễ. Tôi buông bỏ chính mình, buông bỏ trong từng khoảnh khắc, buông bỏ trong mọi tình huống, buông bỏ với mọi con người từ quá khứ của hiện tại đến hiện tại của tương lai.
Tôi tha thiết ôm ấp lại sự ngây thơ của đứa trẻ bên trong mình bằng niềm tin về sự bảo vệ của Phước lành.
Tôi rộng mở để đón nhận sự to lớn đi vào bản thể này.
Tôi chỉ xin thả một chút “vẻ đẹp của sự trống rỗng” vào thinh không.
Tôi xin thả tự do cho chính mình để đi thật sâu vào tâm thức và đi thật sâu vào thế giới.
1 bình luận về “Thả Một Chút Vẻ Đẹp Vào Vũ Trụ”
Thật là quá tuyệt vời và truyền cảm hứng cho em tiếp tục thực hành sống tỉnh thức, cảm ơn chị Ngọc Mai