Những điều thiêng liêng nhất rằng bởi trái tim bị lấy đi,
như người bị mất quê hương hay xa rời sự thật.
Tình yêu nơi ngọn gió, chợt đến rồi chợt đi mà lòng vấn vương mãi.
Ôi muôn vạn kiếp hồng trần, hãy để linh hồn con là một,
với đất đá núi sông, nơi con từng sinh ra và nơi ta đã ra đi, tất cả chỉ là một.
Một lúc ta lại rời bến, thoang thoảng mùi nước mát,
nơi biển rộng sông dài, vị mặn mà của cát ở trong lòng ngực này,
vẫn thiết tha ngự trị, bên tâm trí muôn đời, bên cả nẻo đường đi.
Trong góc khuất tâm hồn, chút ánh sáng le lói,
chỉ cần một chút ánh sáng của hừng đông,
cũng làm ta quay trở về chân ái, bởi mình.
Chân ái không do ta đợi mong,
chân ái hằng có dưới đáy con tim này,
những sự thuần khiết và bao dung.
Ta chấp nhận mình thông qua từng sự mất mát.
Ta chấp nhận mình phải rời xa cái ta từng là.
Ta chấp nhận mọi nỗi đau mà ta đặt tên.
Ta chấp nhận buông bỏ ký ức nên thơ hay khắc nghiệt.
Ta chấp nhận lỗ hổng bên trong mình như cái lỗ chân lông.


Đã đến lúc, hạt giống phải được gieo xuống.
Còn chần chừ gì vì những hoài niệm xưa.
Hoài niệm cũng như một bộ phim kinh điển.
Lấp đầy khoảng trống bằng hạt giống mới.
Rồi sẽ thấy tình yêu quê hương nơi chính mình.
Được nảy nở thành hoa tươi, quả ngọt lành.
Để nước mát ngày xưa, thông qua bạn đi vào lòng đất mẹ.
Loại nước không hạt – là nước tinh khiết nhất mới có thể khai mở muôn loài.
Rồi quê hương lại tạo ra quê hương hiện diện trong nơi bạn.
Bạn chính là quê hương.
Không đâu xa!
Không phải đi tìm!
Không phải quay về!
Bạn chính là hương nhà!
Bạn chính là tổ tiên!
Bạn chính là hành tinh con!
Bạn là ánh sáng hoang sơ của Vũ trụ!
Chỉ là bạn không nhận ra mình mà thôi!
Giờ thức tỉnh, nghĩa là giờ khắc nhìn thấy sự linh thiêng của bản thân.
Có niềm vui nào khi đôi ta lại gặp nhau,
vượt qua sự chia cắt từ bên trong.
Ta đoàn tụ với bản thể thuần túy của mình.
Một sự trọn vẹn phủ đầy tấm thân bé!
Một sự trọn vẹn phủ đầy trái tim hồng!
Một lòng trọn vẹn khai sáng trí tuệ!
Bình yên nho nhỏ len lỏi khắp tế bào.
Người viết: Học viên Nghệ thuật chuyển hóa – Mai Thuần khiết